Chúng tôi lập tức trở về trong thôn, Giải Trĩ cùng Lam Ninh không muốn gặp người, về bên trong Ngọc Tì Hưu, bị tôi thả lại túi Càn Khôn, kỳ thật tôi có hơi chút khó hiểu, Giải Trĩ không muốn thấy phàm nhân cũng rất bình thường, còn Lam Ninh sợ cái gì?

Kết quả Lam Ninh nói, cả nhà bọn họ đều chuyên bắt quỷ, cho nên cô ấy không thích bọn họ.....

Tôi tức khắc không nói được nên lời, chạy đến nửa đường lại nâng Chung Vạn Lý, một đường đi về trong thôn, mới phát hiện tất cả thôn dân đã tụ tập ở mảnh đất trống bên ngoài thôi, mỗi người đều mang theo tay nải hành lý, kéo hài tử, ôm gà vịt, nắm dê bò, một bộ dáng giống như chuẩn bị đi chạy nạn.

Chung Lương Thần đang đứng ở phía trước mọi người, biểu tình khẩn trương nhìn phương hướng chúng tôi chạy tới, đi lên đón chúng tôi, xoa xoa tay hỏi.

- Sao rồi, chú hai ông ấy…

Chung Tiểu Ngũ xông về phía trước một bước nói.

- Cha, ông hai con không có việc gì, chỉ là bị gãy mấy cây xương thôi, xà yêu đã chạy, là nhờ vị Hàn gia ca ca, còn có ông hai con liên thủ, đánh bại nó.

Thật ra cậu ta có thể nói mọi chuyện, nhưng một chữ cũng không nhắc tới Giải Trĩ, đem công lao đều cho tôi, còn có cả ông hai của cậu ta nữa, tôi không khỏi nhìn cậ uta nhiều hơn vài lần, đứa nhỏ này, về sau có tiền đồ.

Chỉ là xem tư thế này, Chung Lương Thần vẫn là một tộc trưởng, tôi bất chấp rất nhiều, mở miệng hỏi.

- Cái xà yêu đó không cần phải quan tâm nữa, cũng đừng để mọi người phải đi, tất cả đều về nhà đi. Chung tam thúc, lão gia tử đâu?

Sắc mặt Chung Lương Thần rất là khó coi, không hé răng, nhìn về phía sau nói.

- Mọi người về nhà trước đi, không có chuyện gì, nhưng mà buổi tối cẩn thận một chút, ngủ thì cũng phải mở một con nhắm một con mắt, còn nữa, đừng có cởi quần áo.

Ông ta vừa nói xong, những người đó ngươi nhìn xem ta, ta nhìn xem ngươi, bắt đầu châu đầu ghé tai, theo sau mới liên tiếp tan đi.

Tôi thầm than, làm người thường trong gia tộc thiên sư, thật đúng là không dễ dàng gì, gặp thời khắc phải làm tốt chuẩn bị của một pháo hôi.

Một lát sau mọi người tan hết, Chung Lương Thần mới nói chúng tôi, vừa rồi Chung lão gia tử vì cứu tỉnh mọi người, hao hết lực lượng cuối cùng, ông ấy vốn đã gần đất xa trời, lung lay sắp đổ, có thể chống đỡ không ngã đã là một kỳ tích, mà hiện tại, đã hoàn toàn ngã xuống.

Chúng tôi tức khắc nóng nảy, Chung Lương Thần lập tức dẫn đường, cùng chúng tôi chạy tới hướng Chung gia đại viện

Đi đến nửa đường, một cái hán tử vội vàng chạy ra, nói lão gia tử đã sắp không được, treo một hơi, dường như có chuyện muốn nói.

Chúng tôi kinh hãi, gia tăng bước chân chạy đến Chung gia đại viện, vọt vào nhà chính, chỉ thấy Chung Vạn Sơn Chung lão gia tử nằm ở trên giường, hình dung tiều tụy, mặt mũi vàng vọt, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở mong manh, giống người chết nhiều hơn là giống người sống.

Già trẻ lớn bé Chung gia đều vây quanh đó, Chung Vạn Lý là một người kiên cường, đẩy ra vài người có ý tiến lên ngăn đón, cắn răng đi tới trước giường, lôi kéo tay Chung Vạn Sơn, lão lệ tung hoành. Tiểu Bạch thì quỳ xuống trước giường Chung Vạn Sơn, không ngừng kêu gọi bên tai lão nhân.

Buổi tối ngày hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, có thể nói mỗi một chuyện đều kinh tâm động phách, tôi nhìn lão nhân hơi thở thoi thóp, trong lòng cũng rất khổ sở, nhưng vào lúc này, dường như lão nhân đã nhận ra chúng tôi đến, chậm rãi mở mắt, Tiểu Bạch chảy nước mắt, vui vẻ nói.

- Ông nội tỉnh rồi, mau xem, ông nội tỉnh rồi....

Chung Vạn Sơn mở mắt ra, hai mắt đã vô thần, mờ mịt nhìn hư không, sau một lúc lâu, tròng mắt mới chuyển động một chút, môi hơi hơi mấp máy, như muốn nói cái gì.

Tiểu Bạch dán lỗ tai lên môi ông, nghe xong, vây tay với Chung Lương Thần.

- Ông nội gọi chú.

Chung Lương Thần vội đi qua, quỳ rạp xuống đất, hai mắt rơi lệ, kêu một tiếng.

- Cha, ngàn sai vạn sai đều là con sai, ngài có nói cái gì liền nói đi, nhi tử nguyện ý tiếp nhận trách phạt.

Chung Vạn Sơn lại như không thấy ông ta, bỗng nhiên vươn tay giống như muốn đứng dậy, trên mặt hiện ra hồng quang, tôi biết lão nhân đây là hồi quang phản chiếu, Tiểu Bạch ở gần, vội đỡ lấy lão nhân ngồi dậy, Chung Vạn Sơn run rẩy đưa tay, lung tung chỉ vào mấy cái con cháu hậu bối trước mặt, thanh âm suy yếu.

- Chung Vạn Sơn ta, sinh vào năm gian nan khổ cực, chết vào thời kỳ gian nan khổ cực, nhưng ta không nghĩ sinh tử toàn không an bình, cả đời này của ta, có ba người con trai, lão đại tính tình đôn hậu, thời trẻ lại mất tích. Lão nhị sinh ra tàn tật, miệng không thể nói. Chỉ có con, từ nhỏ đã thông minh hơn người, tâm kế nhiều nhất, vốn dĩ ta cho rằng, giao Chung gia cho con, có thể an tâm, nhưng con quá làm ta thất vọng, quá thất vọng rồi.

Chung Lương Thần cúi đầu, mặt lộ vẻ hổ thẹn, lại lớn tiếng nói.

- Cha, trước kia con đã nói qua, hôm nay con muốn nói lại một lần nữa, Chung gia không nên vẫn luôn không có tiếng tăm gì, nếu không cứ thế này mãi, Chung gia truyền thừa sớm hay muộn gì cũng sẽ mất đi, hậu bối con cháu sống quá an nhàn, chỉ biết làm ruộng cày ruộng, như vậy còn gọi là gia tộc Thiên Sư làm gì?

Chung Vạn Sơn căm giận vỗ mép giường nói.

- Hỗn trướng, con cho rằng thiên hạ dễ xông pha như thế sao, nếu không phải Chung gia giấu tài, không có tiếng tăm gì, đã sớm gặp tai họa ngập đầu, hiện tại con còn có thể đứng ở chỗ này khoe khoang đại khí sao? Con thông đồng với người ngoài đánh cắp Xương Thiên Sư, chẳng lẽ đây cũng là vì Chung gia?

Ông ta nói như thế tôi mới biết được, thì ra Xương Chung Quỳ lại gọi là Xương Thiên Sư, nhưng mà nghĩ lại thì đây chắc là cách gọi của thế hệ trước, rốt cuộc Xương Thiên Sư có chứa tôn xưng, Xương Chung Quỳ là hô thẳng kỳ danh, xem ra Chung gia từ thế hệ Chung Lương Thần đi xuống, cũng đã chẳng mấy tôn trọng Xương Chung Quỳ nữa.

Chung Lương Thần lại nói.

- Cha, ngài đừng trách con, con thừa nhận, là con lấy Chung Quỳ, Xương Thiên Sư trộm ra ngoài, đó là bởi vì, con cảm thấy Xương Thiên Sư không thể vĩnh viễn ở nhà chờ đợi, đó là bảo bối truyền thừa ngàn năm của Chung gia, có rất nhiều công dụng thần kỳ, cho nên, cho nên con mới đem Xương Thiên Sư cho Kỷ Khôn, hắn ta đáp ứng con dùng Xương Thiên Sư hấp thụ thiên địa linh khí, ba năm sau trả lại cho con, là có thể một lần nữa khôi phục linh tính như ngày xưa, đến lúc đó con mang theo Xương Thiên Sư, hành tẩu giang hồ, Chung gia là có thể tái hiện ngày xưa...

Lời ông ta nói còn chưa dứt, Chung Vạn Lý ở bên cạnh bỗng nhiên giơ lên bàn tay, giơ tay cho ông ta một cái tát vang dội, tuy rằng bản thân mình cũng bị đau tới vết thương, đau tới ra một thân mồ hôi, nhưng lại chỉ vào Chung Lương Thần mắng to.

- Mày đánh rắm, hỗn đản tiểu tử, Kỷ Khôn là người nào, vừa rồi tao đã biết, đó là đồ đệ của người trong hắc đạo, là người truyền thừa ngự quỷ, đó là tử địch của Chung gia, mày còn đem bảo bối Chung gia giao cho tên đó, còn trông cậy vào chuyện nó sẽ giúp mày hay sao, bậy bạ, mày cho rằng tụi tao già cả nên hồ đồ hết sao, nếu như mày không nói thật, hôm nay ta sẽ thế cha mày làm thịt tiểu súc sinh như mày, miễn cho ngày sau mày lại mang đến tai họa cho Chung gia!

Chung Vạn Lý chụp lấy đoản kiếm, chỉ vào Chung Lương Thần, đầy mặt đều là vẻ mặt phẫn nộ.

Chung Lương Thần không nói, gục xuống đầu, cả người có chút phát run, nhưng đôi mắt lại liếc khắp nơi, giống như đang suy nghĩ cách gì đó.

Đích xác là cái người nói chuyện không thành thật, ngay cả tôi cũng nghe ra được, lập tức tiến lên nói.

- Chung gia tam thúc, nếu như chú nói ngày xưa chú với cha tôi có quan hệ sâu xa, thì tôi sẽ nói nhiều hai câu, cái này...... Xương Thiên Sư, trước mắt hẳn là bảo bối của mấy nhà tranh đoạt, hơn nữa hẳn là có quan hệ cùng chuyện gì đó, tuyệt đối không phải là thứ chú nói bâng quơ mấy câu là có thể lừa gạt cho qua, hiện tại lão gia tử bệnh trầm trọng như thế, chú còn nhẫn tâm làm bộ làm tịch với chúng tôi sao, đúng rồi, cái tên Kỷ Khôn kia đi đâu rồi?

Tôi đang nói, bỗng nhiên nhớ tới Kỷ Khôn, tên kia chính là nhân chứng có sẵn, mặc cho Chung Lương Thần không nói lời thật, cứ bắt Kỷ Khôn mang đến, thẩm vấn một hồi thì tự nhiên chân tướng sẽ rõ ràng.

Nhưng mà tôi vừa mới hỏi câu này, tất cả mọi người đều ngạc nhiên, vậy mà không ai biết Kỷ Khôn ở đâu, tôi nghĩ lại tình cảnh lúc ấy một chút, xoay người nhìn chằm chằm Chung Lương Thần, nói.

- Chung tam thúc, lúc ấy tất cả mọi người đều vội vàng đối phó cái lão thái bà kia, chỉ có các người lưu tại trong thôn, chú sẽ không nói với tôi rằng chú cũng không biết tên đó đi đâu nhé?

Chung Lương Thần lúc này cũng dứt khoát, gọn gàng dứt khoát nói.

- Hắn ta chạy, lúc ấy chúng tôi vội vàng cứu người, hắn nhảy lên khỏi mặt đất rồi chạy mất, tôi cũng không đếm xỉa tới hắn, nhưng mà chuyện này thật sự không có liên quan tới tôi, lúc ấy tình huống khẩn cấp, tôi cũng đã quên hắn.

Ông ta nói như vậy là chối tội không còn một mảnh.

Nhưng hiện tại không phải thời điểm thẩm vấn việc này, Chung Vạn Sơn ở bên cạnh hơi thở yếu nhược, Tiểu Ngũ vội nói.

- Ông nội, ngài có chuyện cứ việc nói, ngài là chủ một nhà, chúng con đều nghe ngài an bài.

Thần thái trên mặt Chung Vạn Sơn dần dần thối lui, hơi thở mỏng manh nói.

- Chung Lương Thần, là tộc trưởng Chung gia đời sau.

Ông ấy vừa thốt ra lời này, chúng tôi đồng loạt ngây ngẩn cả người, Chung Lương Thần tội ác tày trời, như thế nào còn muốn để cho ông ta làm tộc trưởng? Lão gia tử có phải bị hồ đồ rồi không.

Chung Vạn Sơn tiếp tục nói.

- Chung Vạn Lý, Chung Lương Hán, là trưởng lão trong tộc, có quyền lợi quyết nghị phế truất tộc trưởng, bắt đầu từ hôm nay Chung Lương Thần, không được bước ra khỏi thôn một bước, cũng không cho lui tới cùng bất luận người ngoài nào, nếu như nó lại làm gì đó trái với tổ huấn Chung gia, sẽ bị phế khỏi chức tộc trưởng, các vị trưởng lão có quyền áp dụng bất kỳ hình phạt nào cho nó.

Ông ta nói xong câu đó, hô hấp bỗng nhiên dồn dập, nỗ lực duỗi tay về phía tôi…

 

0.14862 sec| 2429.93 kb